Đương Niên Ly Tao
Phan_42
Chuyện bị ngắt ngang, nhưng Lạc Bình đã có một ít lời giải cho sự việc năm ấy, khi đó bọn họ vì để lừa dối, không tiếc vu oan cho hắn, mà sau đó vận mệnh Đại Thừa dần dần suy bại, âu cũng là hậu quả của cái thứ bọn họ gọi là “Tá mệnh”.
Hắn vốn không mấy tin tưởng vào thần linh, nhưng nếu thực sự không có thần linh, thì việc hắn chết đi sống lại phải giải thích như thế nào? Đại phán quan muốn hắn tận lực bảo hộ Đại Thừa thiên thu, chẳng phải cũng đã tiên đoán được thiên mệnh của hắn sao?
Mười lăm ngày sau, sứ thần Tây Chiêu vào điện.
Sứ thần khẩn thiết thỉnh cầu Hoàng đế khoan hồng, nói rằng Tây Chiêu nguyện lòng bồi thường chuộc tội, chỉ cần Hoàng đế tha cho Phụng Đức vương tử, bọn họ sẽ đón cả Tương Vãn Công chúa quay về, từ nay về sau không bao giờ đề cập tới chuyện “Tá mệnh” nữa.
Chu Đường không vội vã kết luận, mà hỏi ý Lạc Thừa tướng trước.
Lạc Thừa tướng nói, “Tây Chiêu vẫn luôn là lân bang hữu hảo của Đại Thừa, việc này tuy làm cho cả hai nước đều hổ thẹn, nhưng cũng không nhất thiết phải vì vậy mà cắt đứt giao tình của đôi bên. Bệ hạ, thần nghĩ Tây Chiêu vương rất có thành ý, Đại Thừa chúng ta cũng nên đáp lại sao cho thật khí phách.”
“Tốt lắm, cứ theo ý Lạc khanh đi.” Chu Đường nói với sứ thần, “Mang công chúa và vương tử các ngươi về đi. Ngươi xem, còn tặng kèm thêm một đứa nhỏ, Đại Thừa chúng ta quả nhiên quá hào phóng.”
“Dạ… Dạ, Bệ hạ anh minh.” Sứ thần lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ lui ra nhận người.
Chu Đường tâm tình rất tốt, “Lạc khanh, khanh chỉ bằng một vở kịch mà giải được mê cục rối rắm như thế, thật lợi hại! Khanh lập công lớn, nói đi, muốn được ban thưởng gì nào?”
Phương Tấn khẽ ho một cái, ý là mình cũng lập không ít công lao, còn bị tai nạn lao động, hi vọng Hoàng đế Bệ hạ cũng ban thưởng cho mình một chút, đáng tiếc trong mắt Chu Đường chỉ có một người kia, chẳng thèm đếm xỉa gì đến y.
Lạc Bình tiến lên nói, “Hồi bẩm Bệ hạ, thần cả gan xin Người một vị mỹ nhân.”
Đáy lòng Chu Đường rụng “Bộp” một tiếng, nhưng lại không thể lên cơn trước mặt tất cả các đại thần. “Ồ… Lạc khanh muốn mỹ nhân? Được, trẫm đáp ứng khanh.”
Đêm đó Lạc Bình hồi phủ, nghe gia phó nói Hoàng Thượng mang mỹ nhân tới ban cho. Hắn đang buồn bực, vừa bước vào cửa đã rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai là tiếng cười khe khẽ còn ấp ủ giận hờn, “Lạc khanh, trẫm có được xem là mỹ nhân không nào?”
Lạc Bình đỡ trán thở dài, “… Bệ hạ, thần muốn mỹ nhân là để tặng cho vương tử Tây Chiêu.”
“Ơ, hở?…” Chu Đường xấu hổ.
“Bọn họ muốn mượn mệnh số của Đại Thừa, tuy rằng có nguyên nhân, nhưng vẫn quá ác độc. Không trừng phạt bọn họ một chút, sao có thể cho qua?” Lạc Bình giải thích, “Đại Thừa hào phóng, nhưng thần không hào phóng. Huynh muội Phụng Đức và Tương Vãn kia không phải phu thê tình thâm sao, chúng ta sẽ tặng một mỹ nhân Đại Thừa sang hòa thân, để xem bọn họ nhận hay không nhận.”
“Tiểu phu tử… Quả nhiên vẫn oán hận bọn chúng.”
“…” Sao có thể không oán hận được, bọn họ đã hại chết hắn mà.
Chu Đường hôn lên môi hắn, hôn lên mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao, tiểu phu tử, không sao. Chuyện đó sẽ không tái diễn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
Sau một hồi triền miên, Chu Đường sảng khoái rạng ngời quay về cung, lại nghe bẩm báo nói Tây Chiêu Quốc sư cầu kiến.
Quốc sư? Ngày mai đoàn người Tây Chiêu sẽ rời kinh, lúc này Quốc sư còn tìm đến là có ý gì?
Chu Đường nghĩ nghĩ, cho gã tiến vào.
Quốc sư yết kiến, cúi đầu thật thấp, “Bệ hạ, đêm khuya bái kiến, quả thực mạo muội, nhưng Chủ thượng của thần còn có chuyện muốn thỉnh cầu Người, mong Người nghe một lời này của thần.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.”
“Thỉnh Bệ hạ cho phép Lạc Thừa tướng đi sứ Tây Chiêu một chuyến.”
“Vì sao trẫm phải để hắn đi sứ Tây Chiêu?”
“Bởi vì hắn vốn là hậu duệ của hoàng tộc Tây Chiêu, mẹ của hắn là đường tỷ (chị họ) của Chủ thượng. Hiện giờ trong vương tộc Tây Chiêu, ngoại trừ Phụng Đức vương tử, hắn là người gần nhất với thái tử vị.”
Chương 70: Yến Tẫn Thì (Khi tiệc tàn)
Chiếu chỉ này Chu Đường phác thảo hơn mười lần, viết rồi sửa, sửa rồi ném. Đại thái giám thấy y tựa hồ quyết định quá vất vả, vội vàng nâng ngọc tỷ, chấm mực chuẩn bị đóng dấu, ai ngờ Hoàng đế Bệ hạ lại thẳng tay mang chiếu chỉ châm vào nến, đốt sạch.
Đại thái giám, “…”
Chu Đường, “… Dập lửa.”
Đại thái giám, “Tuân chỉ.”
Ở bên cạnh Hoàng Thượng đã lâu, đại thái giám rất hiểu tính nết vị chủ tử này. Hoàng Thượng làm việc từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, chưa từng do dự bất cứ chuyện gì. Tuy rằng lão không biết chữ, nhìn cũng không hiểu chiếu chỉ viết cái gì, bất quá lão vẫn có thể đoán được, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lạc Thừa tướng.
Sau khi Quốc sư Tây Chiêu rời đi, Hoàng Thượng đã giằng co cả đêm, thấy sắp tới giờ lâm triều, đại thái giám không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Hoàng Thượng…”
Chu Đường thở dài, nhấc bút viết lại chiếu chỉ thêm một lần, cuối cùng cũng chịu lấy tỷ ấn đóng lên. Rồi như thể chỉ cần nhìn lại sẽ thấy phiền lòng, y thuận tay ném cho đại thái giám, phán, “Vào triều.”
Lạc Bình cung kính đứng đầu hàng ngũ bên phải, sau khi Chu Đường ngồi vào long ỷ, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn hắn không rời. Mà y cũng chẳng nói gì, chỉ âm u theo dõi hắn, khiến cho văn võ bá quan phía dưới sợ tới mức câm như hến.
Phương Tấn không biết giữa hai người kia lại xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí không ổn lắm, đành phải bước ra khỏi hàng tấu trình, “Khởi bẩm Bệ hạ, hôm nay Phụng Đức Vương tử cùng Quốc sư Tây Chiêu sẽ rời kinh, vi thần có nên đưa tiễn ba hay năm dặm, hầu chuyện để biểu thị tôn trọng?”
Còn chưa dứt lời đã chạm đúng nghịch lân của Chu Đường.
Chu Đường lạnh lùng nói, “Năm ba dặm làm sao đủ? Trở về Tây Chiêu đường xá xa xôi, Phương khanh cứ đưa tiễn luôn trăm dặm cũng không vấn đề.”
Phương Tấn chẳng hiểu gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ Chu Đường thật sự không giống đang nói đùa, chỉ đành ngơ ngác đáp, “Dạ… Trăm dặm.”
Lúc này Chu Đường mới để cho đại thái giám tuyên chỉ ——
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngày hôm nay đặc phái Thừa tướng Lạc Bình đi sứ Tây Chiêu, cùng Quốc sư Tây Chiêu đồng hành, trao tặng Như Quân Công chúa hòa thân cùng Phụng Đức Vương tử, thay mặt Đại Thừa thương thảo hiệp ước bang giao với Tây Chiêu Vương. Hạn ba tháng sau trở về. Khâm thử. (Như Quân Công chúa là Chu Đường tiện tay chọn trong số con gái của đám quan to quý nhân, phong danh Công chúa để xuất giá.)
Ồ… Phương Tấn đã hiểu vì sao lại thành trăm dặm.
Lạc Bình có chút kinh ngạc, nhưng hắn không nói gì, chỉ lĩnh chỉ tạ ơn.
Bụng Chu Đường kêu lên một tiếng khó chịu, y chỉ ước sao Lạc Bình lấy cớ thân thể không khoẻ linh tinh gì cũng được, nhất định y sẽ lập tức huỷ luôn thánh chỉ này.
Cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh rồi quân vô hí ngôn, nếu không phải vì muốn sớm kết thúc việc này, y đời nào chịu để tiểu phu tử rời khỏi y nửa bước.
Lạc Bình vội vàng hồi phủ, chuẩn bị hành lý để cùng mấy người bên Quốc sư lên đường.
Phương Tấn chờ bên ngoài, một tay sắp xếp sự vụ. Chu Đường không dám tự mình lại đây, chỉ đành ngồi mốc meo trong cung khó chịu. Đến khi khó chịu tới đỉnh điểm, y phái người đưa tới một túi gấm, Lạc Bình nhận lấy, tạm thời không mở ra xem.
Lạc phủ gà bay chó chạy, Lạc Tiểu An duỗi tay muốn Lạc Bình ôm, khóc lóc om sòm, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Lạc Bình bất đắc dĩ ôm lấy nó dỗ dành, “Tiểu An đừng khóc, phụ thân sẽ về sớm, sẽ mang về đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp… Ở nhà ngoan, phải nghe lời quản gia gia gia (ông), hiểu không?”
Lạc Tiểu An nức nở bảo, “Con muốn đi cùng phụ thân!”
Lạc Bình nhìn nó mà thương tâm, cũng dâng trào biệt ly xúc cảm, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải bất chấp, đưa Tiểu An cho quản gia ôm, “Cho Tiểu An uống canh ngọt rồi đi ngủ, nếu còn quấy, cứ nói… Người xấu ca ca sẽ đến bắt nó.”
Quản gia tiên sinh vâng lệnh, dỗ dành Tiểu An vào phòng, lúc này Lạc Bình mới thoát thân.
Thằng đường hướng Tây, Phương Tấn quả nhiên đưa tiễn đúng một trăm dặm. Khi cáo biệt, y nói với Lạc Bình, “Ba tháng à, huynh đoán Hoàng Thượng có thể chịu được hay không?”
Lạc Bình thản nhiên nhìn y một cái, “Bệ hạ là người lớn, đâu phải như Tiểu An còn cần phụ thân ôm nữa.”
Phương Tấn lắc đầu không nói, bụng nghĩ không phải cũng chỉ chờ huynh ôm nựng thôi sao.
Lạc Bình khước từ ngồi chung với Quốc sư, trở lại xe của mình nghỉ ngơi. Nhớ tới túi gấm Chu Đường cho, bèn thử mở ra xem. Vừa nhìn, hắn đã ngơ ngẩn.
Chu Đường cũng học theo kiểu ngắn gọn của hắn, chỉ nói đúng hai câu, một là “Lệnh đường đã về nước trần tình, chớ vui đến quên trời đất”, hai là “Ba tháng là nói cho người ngoài nghe, nội trong hai tháng phải trở về!”.
Lạc Bình biết việc này chính vì để giải quyết vấn đề thân phận của hắn, tất cả đều chỉ là nhân tình, tuyệt không có lợi lộc. Chu Đường cho hắn chút thời gian như vậy, thật sự là rất sốt ruột rồi.
Bất quá… Trước mắt tựa như có thể nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh của người nọ, Lạc Bình mím môi, cuối cùng vẫn phải bật cười.
Đi qua Câu Lương, vừa tới Tây Chiêu, nghênh đón bọn họ chính là đại hôn của Như Quân Công chúa và Phụng Đức Vương tử.
Tây Chiêu Vương dù sao cũng phải giữ thể diện, tuyên bố với thần dân rằng Vương tử vốn là đến Đại Thừa rước dâu, vì thế Phụng Đức Vương tử không thể không mang Như Quân Công chúa đi nhận chúc phúc của thần dân, còn Tương Vãn là bị trả về, nên chỉ có thể bí mật theo cổng bên vào thành.
Đại hôn đã ổn thoả, Như Quân trở thành Vương tử phi danh chính ngôn thuận, Tây Chiêu Vương còn nói, sau này đứa nhỏ Tương Vãn sinh ra sẽ làm con thừa tự của Như Quân. Điều này đối với Tương Vãn mà nói là cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cũng đành chịu.
Lúc này nàng ta mới tỉnh ngộ, tình cảm của nàng và Phụng Đức vĩnh viễn chỉ có thể núp trong bóng tối. Đúng, Phụng Đức yêu nàng, nhưng có một số thời điểm, không phải cứ “Yêu” là có thể thỏa mãn nàng.
Nàng cũng muốn danh phận, muốn đến sắp phát điên.
Hôm đó, khi Lạc Bình thấy nàng, Tương Vãn chỉ mặc toàn thân màu trắng, không phấn son rạng rỡ, dung nhan diễm lệ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một dáng hình nhỏ bé và yếu ớt, ngây ngẩn đứng tại cửa cung, dõi mắt trông bề phương Bắc.
Bên kia là chiêng trống rộn ràng, rượu ngon tiệc lớn, khắp nơi tràn ngập tiếng cười.
Kỳ thật Lạc Bình cũng khá thông cảm với nàng, hắn cũng có một thứ chỉ có thể đứng từ xa trông lại, dù muốn cũng không với tới được.
Chỉ có điều thứ kia sớm đã bị vùi trong tuyết trắng, chết cóng trong trí nhớ của hắn rồi.
Sau khi thăm thú Tây Chiêu một vòng, Tây Chiêu Vương triệu kiến Lạc Bình tới hậu điện, nơi đó là nội cung, ngoại trừ Quốc sư, những kẻ không mang dòng máu vương tộc không thể bước vào. Ở đó, Lạc Bình được gặp người nhà.
Hắn chưa bao giờ thấy mẫu thân khoác lên phục sức Vương tộc Tây Chiêu lộng lẫy như vậy, bà trở lại với danh hiệu “Tử Nhiễm Quận chúa”, bước từng bước trên thềm đá, thong dong và điềm đạm, tuyệt không giống một người đã rời khỏi nơi này gần bốn mươi năm.
Còn cả phụ thân của hắn, muội muội và muội phu của hắn. Phụ thân lại béo thêm một chút, nhưng tinh thần rất phấn chấn, xa xa nhìn thấy con trai giờ đang làm Thừa tướng, tươi cười híp cả mắt. Lạc Mi đã lấy chồng, trưởng thành và xinh đẹp, trượng phu của nàng là một tướng lãnh thủ biên ở Câu Lương, Lạc Bình cũng đã cẩn thận điều tra người nọ, một chàng trai không tồi.
Lạc Bình thừa nhận mình có quan hệ huyết thống với vương thất Tây Chiêu. Nhưng trong nhà hắn, ngoại trừ mẫu thân, tất cả đều không hợp với Tây Chiêu cho lắm. Bọn họ là con dân Đại Thừa, điểm này chưa bao giờ thay đổi.
Đúng như dự liệu, “Tử Nhiễm Quận chúa” tiến lên, quỳ xuống đất trần tình, khiến mọi người cùng chấn động.
Bà nói, “Lấy chồng theo chồng, Tử Nhiễm đã tự mình chọn con đường này. Kể từ ngày đó, Tử Nhiễm vinh hay nhục, không có bất cứ quan hệ nào với Tây Chiêu. Đương nhiên, con của Tử Nhiễm cũng vậy, tất cả họ Lạc, không phải họ Ngu Duyên Ma.”
Tây Chiêu Vương ôm một bụng đầy tình lý đạo hiếu, chưa kịp nói ra đã bị bà dồn trở về.
Tây Chiêu Vương ảm đạm nhìn Lạc Bình, nghĩ thầm, quả thật đứa nhỏ này không giống người họ Ngu Duyên Ma, mặt mũi bình thường quá, môi lại mỏng… Nhưng mà ngược lại, Lạc Mi nhìn rất giống mẫu thân, đẹp như tiên nữ trong tranh, tiếc là cũng gả cho người Đại Thừa rồi.
Tây Chiêu Vương đỡ Tử Nhiễm đứng lên, nói, “Vương tộc nhân số hiếm hoi, chẳng lẽ thiên mệnh thật sự muốn Tây Chiêu ta vong?”
Tử Nhiễm an ủi, “Không phải còn một đứa trẻ sắp ra đời sao? Nó có huyết thống Tây Chiêu thuần khiết, chỉ cần có thể sống sót, không phải chứng minh vận số Tây Chiêu còn chưa hết sao?”
“Nhưng mà…”
“Năm đó Quốc sư cũng đã đoán trước được chuyện này. Ngài không ngại trọng tội giúp ta chạy trốn, kỳ thật cũng không phải vì ta, mà là vì Tây Chiêu. Ngài muốn Tây Chiêu lưu lại nhiều người. Bệ hạ, Tây Chiêu không thể tiếp tục bảo thủ, ngôn luận thần linh phù hộ của tổ tiên đã không cứu quốc được nữa.”
“Ý của Tử Nhiễm là?”
“Đừng quá đặt nặng cái gọi là tôn nghiêm vương tộc, nội nhân trong triều đều nên thay máu, phụ trợ quốc gia có thể đến từ nhiều con đường. Bởi vì vương tộc luôn quá cao ngạo và ngu muội, Tây Chiêu đã tổn thất bao nhiêu trung thần hiền tướng? Máu xương của họ vẫn ngày đêm không ngủ yên trong thần điện đó.” Nói tới đây, bà cũng không quên mưu lợi cho người nhà, “Hơn nữa, con đường thông thương giữa Tây Chiêu và Đại Thừa cũng nên mở rộng, sơn phỉ đã thanh tiễu từ lâu, nhưng thương lộ từ Tây Chiêu vẫn chỉ có mấy đường, hoàn toàn không đủ.”
Tây Chiêu Vương trầm ngâm, “Nói những điều này, nếu là trước kia, ta nhất định sẽ phạt ngươi đến thần điện thụ hình. Bất quá hiện giờ ngẫm lại… Tử Nhiễm đúng, Tây Chiêu chúng ta quá tự phụ rồi.”
Tử Nhiễm rèn sắt khi còn nóng, “Kế hoạch hòa thân ban đầu của Bệ hạ thất bại, nhưng Đại Thừa vẫn muốn có quan hệ thông gia với Tây Chiêu, điều này chứng tỏ Đại Thừa đã đi tiên phong rồi. Đầu tiên là đưa Như Quân Công chúa tới, sau đó còn phải xem thành ý của Người.”
“Thành ý của ta…”
Lạc Bình nhíu mày. Chu Đường cấu kết với mẫu thân hắn từ khi nào vậy?
Lại dám giật dây mẫu thân đi cài bẫy cố quốc của mình, đây là mưu mô quỷ quái gì vậy?
Hôm đó sự tình chưa đàm phán xong, nhưng Tử Nhiễm tựa hồ cũng không nóng vội, nói là hiếm khi về nước, muốn ngắm nhìn cho đã, vậy nên phải đi thăm thú du lãm một phen, người một nhà đương nhiên đều đồng ý.
Vì thế Lạc Bình cũng chỉ đành tĩnh quan kỳ biến (im lặng theo dõi biến động).
Gần đây tâm tính Chu Đường cực kỳ cáu kỉnh. Y ở trong cung đứng ngồi không yên, buổi tối ngủ không ngon, chiết tử xem không vào, rảnh rỗi còn không biết làm gì.
Một buổi sáng, y cho thị vệ lui, lững thững đi tản bộ, chẳng biết tại sao lại đặt chân tới Phù Đông Điện. Tiểu viện hẻo lánh này y vẫn dặn người quét tước, nhưng từ khi đăng cơ, công việc bận rộn, cũng ít khi về thăm lại nơi đây.
Lơ đãng đứng trước cánh cửa Phù Đông Điện, vô vàn kỷ niệm gợi lên trong tâm trí y.
Y nhớ rõ mới trước đây thôi, y còn một mình ngẩn ngơ ngồi trên giường, nhớ rõ đồ ăn vừa cứng vừa lạnh, nhớ rõ sợ hãi lạc đường trong rừng trúc, cũng nhớ rõ buổi chiều hôm mưa đó, Lạc Bình gấp dù tới thăm y, trên thái dương còn đọng một giọt nước long lanh như ngọc. Kể từ lúc đó, quãng thời gian ở đây của y bắt đầu trở nên tươi sáng…
Đẩy cánh cửa gỗ, Chu Đường không khỏi ngẩn ngơ.
Trong viện không biết từ khi nào đã có thêm một cái hồ nhỏ, bên hồ còn có người đứng.
Người nọ nhìn thấy y thì cũng ngẩn ra, vội vàng hành lễ, “Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Chu Đường đến gần hỏi, nhìn thấy vài bông sen nhỏ bồng bềnh trên mặt nước.
“Lạc đại nhân muốn thần thiếp hỗ trợ chăm sóc nơi này, ngài ấy nói hoa sen phải đặc biệt chú ý, tới kỳ nở hoa, lúc chập tối bỏ lá trà vào nhuỵ, sáng sớm lại lấy ra, sau đó mang đi pha trà, Bệ hạ rất thích loại trà đó.” Chi Phi ngập ngừng đáp, “Đã nhiều ngày rãnh rỗi, thần thiếp phỏng theo mà làm, nếu Bệ hạ thích, xin nếm thử một chút.”
“Ngươi quả thật có lòng.” Chu Đường gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, Liên Hương trà, đúng là y thích uống. Mà đối với Chi Phi này, tiểu phu tử cũng quá lao tâm khổ trí rồi, “Không cần để ý đến trẫm, ngươi cứ làm việc của mình đi.”
“Dạ.”
Thấy Chi Phi đã sắp xong, Chu Đường đột nhiên hỏi, “Ngươi muốn làm Hoàng hậu không?”
Chi Phi ngừng một chút, thẳng thắn đáp, “Muốn.”
Chu Đường truy vấn, “Ngươi thích trẫm sao?”
Chi Phi nhìn y, tươi cười rạng rỡ, “Không thích.”
Nhận được đáp án như vậy, Chu Đường không khỏi có chút bất ngờ, “Ngươi dũng cảm thật đấy, không thích trẫm thì tại sao còn muốn làm Hoàng hậu? Chỉ vì hư danh và quyền lợi sao?”
“Bệ hạ, nữ nhân trong cung, có ai không muốn làm Hoàng hậu? Bất quá lý do không hẳn là giống nhau, có người muốn tình yêu, có người muốn quyền thế, có người muốn cả hai.”
“Vậy ngươi muốn thứ gì?”
“Thần thiếp chỉ muốn một cuộc sống an nhàn.” Chi Phi nói, “Hạ gia từ cực thịnh đến cực suy, vinh nhục đều đã trải qua, Vũ Chi cũng ngộ ra nhiều điều. Yêu thương Quân vương quá đau khổ, chẳng bằng không yêu, vậy nên Bệ hạ đối xử như thế nào, Vũ Chi cũng sẽ không để tâm. Nhưng Hoàng hậu vị rất quan trọng, bởi vì nó có thể giúp cho số người ít ỏi còn lại của Hạ gia an nhàn mà sống.”
“Nếu thế thì trẫm cứ cho ngươi lên làm Hoàng hậu vậy.” Chu Đường nói, “Đây là giao hẹn của trẫm và Lạc khanh, sau này hậu cung sẽ do ngươi cai quản. Chỉ có điều này ngươi phải nhớ cho kỹ, cả đời này trẫm chỉ yêu một mình Lạc Bình, hậu cung từ nay về sau không liên quan tới trẫm.”
“Dạ, thần thiếp đã nhớ kỹ.” Chi Phi quỳ xuống tạ ơn. Nàng cũng đã mơ hồ đoán được quan hệ của hai vị này, nhưng hiện giờ nghe chính miệng Hoàng đế nói ra, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin.
“Liên Hương trà để đó cho trẫm, ngươi vất vả rồi.”
Chu Đường trở về, tự pha trà uống, thơm thì thơm thật, nhưng vẫn cứ cảm thấy có điểm gì không đúng.
Yêu thương Quân vương quá đau khổ, chẳng bằng không yêu? Lý luận chó má gì thế này? Y càng muốn chứng minh cho thế nhân xem, Đế vương yêu cũng có thể dốc lòng. Đúng như một câu ca y đã nghe trong vở kịch:
Ngọc sanh xuy triệt phong lưu tử, ngô bối chung tình như thử. (Tạm hiểu: Tiếng sáo thổi hết phong lưu, chúng ta chung tình như thế.)
Lạc Thừa tướng đi sứ Tây Chiêu một tháng, Chu Đường lập Chi Phi làm Hoàng hậu.
Đại điển sắc phong kết thúc, y càng lúc càng nhàm chán, nhàm chán đến không chịu nổi nữa. Đêm nào y cũng thao thức nhớ nhung giọng nói và hương vị của tiểu phu tử, đáng thương cho y đường đường là một Hoàng đế, lại phải è cổ chịu đủ dày vò cấm dục.
Thật sự chịu không nổi, y nghĩ hay là chạy tới Lạc phủ, tuy Lạc Bình không ở đó, nhưng ít nhiều cũng là nhà của hắn, phải có dấu vết hắn lưu lại chứ.
Vì thế Chu Đường mặt dày tuyên bố với triều thần rằng thân thể nhiễm bệnh nhẹ, muốn nghỉ ngơi một tháng, sự vụ giao hết cho Phương Thái úy thay mặt giải quyết, còn mình thì trốn đến phủ Thừa tướng.
Phương Tấn lập tức bị biến thành cột trụ trong triều, bận đến phát điên. Hiện giờ mỗi ngày y đều phải thắp ba nén nhang, cầu mong Lạc Bình sớm quay về, cứu y thoát ly bể khổ, nếu không y cũng chịu hết nổi luôn.
Chu Đường cải trang tới phủ Thừa tướng, vừa vào cổng đã nhìn thấy cảnh tượng không còn gì để nói.
Lạc Tiểu An chân đất chạy vòng quanh sân, “Ô oa! ! ! Tiểu An muốn phụ thân ôm! Phụ thân! Ô ô ô!”
Quản gia đuổi theo phía sau, “An thiếu gia ngoan, đừng quấy nữa. Nào, ngài xem Tôn đại nương mang bánh ngọt về cho ngài kìa.”
Lạc Tiểu An không thèm nghe, “Ô ô ô! Tiểu An nhớ phụ thân! ! Phụ thân đi đâu rồi, không cần Tiểu An nữa sao?!”
Quản gia thở hổn hển, “An thiếu gia, An thiếu gia đừng chạy, cẩn thận ngã…”
“Tiểu An nhớ phụ thân!”
“An thiếu gia…”
“Phụ thân về nhanh đi! Phụ thân không về, Tiểu An sẽ không ăn gì hết!”
“An thiếu gia!” Quản gia nổi giận, “Nếu ngài còn quấy nữa, ta sẽ đi gọi người xấu ca ca đến bắt ngài!”
Lạc Tiểu An lập tức im bặt, sợ tới mức vấp chân một cái, bổ nhào vào lòng người đang đi đến. Nó vừa ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch cả lại, vội vàng quay đầu cầu cứu, “Quản gia gia gia, Tiểu An sai rồi! Tiểu An ăn cơm ngoan, ô ô, gia gia bảo người xấu ca ca về đi…”
Quản gia nhìn thấy Chu Đường, cuống quít quỳ sụp xuống, ta mới sợ đến chết đây này, lấy gan đâu ra mà cứu ngài nữa.
Chu Đường ung dung tóm gọn Lạc Tiểu An đang giãy giụa, ôm lấy nó hỏi, “Trẫm thành ác nhân hù dọa con nít từ bao giờ thế?”
Quản gia không ngừng lau mồ hôi trán, “Bệ hạ tha tội. Cái đó, cái đó… Là lão gia căn dặn, chỉ như vậy thì An thiếu gia mới chịu ngoan.”
Chu Đường ghét bỏ nhìn Lạc Tiểu An, cầm lấy cái khăn trên tay quản gia, thô lỗ lau nước mũi nước mắt cho nó.
Lạc Tiểu An bị chà xát đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng từ đầu tới cuối cũng không dám chít một tiếng.
Chu Đường bảo quản gia để bánh ngọt lại, mang theo Lạc Tiểu An vào phòng, tự tay đút cho nó ăn. Lạc Tiểu An nơm nớp lo sợ nhìn y, ngoan ngoãn ăn uống, nhưng vừa ăn vừa sụt sùi khóc lóc.
Chu Đường nhìn không nổi nữa, cau mày nói, “Đường đường là nam tử Hán, sao có thể tùy tiện rơi nước mắt!”
Lạc Tiểu An ngập ngừng nói, “Nhưng mà Tiểu An nhớ phụ thân… Người x… Người tốt ca ca, ca ca dẫn Tiểu An đi tìm phụ thân đi…”
Mi giỏi thật đó nhỉ, rõ ràng mi vừa định gọi ta là người xấu kìa! Chu Đường đè nén cơn giận, thôi thôi, chấp nhặt tiểu ngu ngốc làm gì.
“Cha mi chỉ đến quốc gia khác du ngoạn một chuyến, gặp Quốc vương xong thì sẽ trở về, chúng ta cứ ở nhà chờ hắn là được.”
“Phụ thân đi lâu rồi, hay là Quốc vương không cho phụ thân về nữa?”
“Sao có chuyện đó… được…”
“Phụ thân lợi hại như vậy, biết làm quan, biết kiếm tiền, tính tình còn rất hiền hoà…”
Chu Đường khựng lại, đúng nhỉ, hắn tốt như vậy, lại có họ hàng hang hốc với Vương tộc Tây Chiêu, nếu thật sự không trở lại thì làm sao bây giờ?! Nếu Tây Chiêu Vương phong hắn làm Vương gia khỉ gió gì đó thì làm sao bây giờ?! Nếu mẹ hắn cũng không thuyết phục được hắn thì làm sao bây giờ?!
Càng nghĩ càng hoảng, Chu Đường đứng phắt dậy, dẫn theo Lạc Tiểu An nói, “Đi, chúng ta đi tìm cha mi luôn!”
“Dạ! Đi tìm phụ thân luôn!” Lạc Tiểu An sung sướng vô cùng, hôn choẹt một cái lên má Chu Đường.
“Mi làm gì đó!” Chu Đường cả kinh.
“Tiểu An thích người tốt ca ca, phụ thân bảo thích là hôn được nha!”
“…” Mặt Chu Đường đen sì sì, “Sau này không được phép hôn cha mi nữa, nghe rõ không?”
Lạc Tiểu An mím miệng không nói lời nào, đôi mắt to long lanh vẫn ngập tràn vui sướng. Giờ nó đã biết rồi, ca ca này không đáng sợ gì hết, tính tình hơi hung dữ, nhưng kỳ thật là người tốt đó.
Quản gia sợ hãi tiễn hai người rời phủ, sau đó lập tức gọi gia đinh tới căn dặn, “Nhanh, đi báo cho Phương Thái úy, nói là Hoàng Thượng mang An thiếu gia tới Tây Chiêu tìm lão gia, mau!”
Gia đinh cuống quít chạy đi báo tin, lúc này Tôn đại nương vừa đi chợ về, trùng hợp nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ra ngoài.
Lớn bỏ hành lý lên lưng nhỏ, “Mi là tiểu tư của ta, phải nghe lời ta!”
Nhỏ cố sức gồng mình thồ hành lý, “Rõ!”
Đi chưa được mấy bước, lớn lại ghét nhỏ chậm chạp, bèn túm cả người cả hành lý lên, “Quên đi quên đi, mi đi kiểu đó thì đến bao giờ! Trước tiên phải mua xe ngựa đã!”
Tôn đại nương chỉ vào bọn họ, nhỏ giọng nói với quản gia, “Nhìn kìa, ông xem, hai người này có giống anh em không?”
Anh em? Quản gia nhóng cổ nhìn nhìn, hửm? Hình như… Cũng hơi giông giống.
Tử Nhiễm Quận chúa thăm thú hơn nửa tháng, Lạc Bình ở trong thần điện đợi hơn nửa tháng.
Ngoài dự liệu của hắn, thần điện Tây Chiêu còn lớn hơn cả Hoàng cung nước này. Kiến trúc như núi, bên trong thờ phụng thần minh của Tây Chiêu. Thần điện do Quốc sư quản lý, thần quan cũng không nhiều, chỉ có khoảng mười người, nhưng dân chúng đến cầu phúc mỗi ngày rất đông.
Quốc sư nói với Lạc Bình, “Cung điện ngầm trong thần điện có ba tầng, tầng thứ nhất thờ phụng thần minh cai quản Minh giới theo tôn giáo Tây Chiêu, tầng thứ hai đặt linh vị tổ tiên vương tộc Tây Chiêu, còn tầng cuối cùng là ngục giam giam giữ những kẻ không trong sạch.
Lạc Bình đi theo Quốc sư, hiểu biết thêm không ít về các truyền thuyết và văn hóa Tây Chiêu, rốt cục hắn cũng đã biết thiên khiển mà Tây Chiêu Vương luôn nhắc tới là thứ gì, đó là lời tiên đoán của Quốc sư mấy nhiệm kỳ trước.
Khi ấy, Tây Chiêu Vương đời thứ năm vốn đang là một Hoàng đế cần cù trị quốc, phụ tá cho hắn là Quốc sư đời thứ ba. Quốc sư đời thứ ba là nữ tử có thiên phú nhất từ trước tới nay, truyền thuyết kể rằng đôi mắt bà ta còn có thể nhìn thấu thế sự nơi tam giới.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian